Change background image
THCS-GoVap

THCS-GoVap


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

minhtai

minhtai
Thành Viên Mới
Thành Viên Mới

Truyện cười của tên fing đều cũ cả rùi. Ta đang rảnh rỗi nên cũng mạn phép kể các vị huynh đệ vài mẩu chuyện cười mà ta khá thít (dùng kua gái thì vô đối ^^)

Truyện 1: Xe gì?

Truyện kể rằng có một vị giám đốc tuổi khoảng 30, rất đẹp trai, hào hoa phong nhã (chắc cũng chỉ kém ta 1 chút thôi). Anh được rất nhiều cô gái theo đuổi (lại giống ta nữa rùi). Nhất là những cô gái cùng cty.

Một ngày nọ, buổi sáng anh dậy trễ (do đêm wa tiếp mấy ẻm đến gần sáng) nên anh lật đật thay quần,thay áo rùi cắm đầu lái chiếc mẹc đến cty. Vừa vào cty thì cô thư ký bỗng nhìn anh cười nói:"Gara của giám đốc wên đóng cửa kìa".

Nghe vậy anh tưởng thật bèn cắm đầu chạy ra gara xem vì sợ mất xe. Nhưng lại thấy cửa gara đã đóng rùi mà, sao cô thư ký lại nói vậy? Đang ngơ ngẩn k hỉu thì anh nghe... mát mát phía dưới, cúi đầu nhìn xuống thì... ô hô, mặc quần quên kéo phéc-mơ-tuya.

Đỏ bừng cả mặt, chẳng bít có bị cô thư ký thấy "hàng" không? Anh lúng túng lại gần cô hỏi nhỏ:" em ơi... hồi nãy đó... a quên đóng cửa gara... em... em... có thấy chiếc mercedes của tôi không... hix... hix..."

Cô thư ký tủm tỉm cười:" Dạ không ạ! Em chẳng thấy chiếc mercedes nào cả, chỉ thấy chiếc xe bò kéo rơm thui hà!" ^^


Truyện 2: Tội ngiệp thèg ăn trộm

Một gia đình trùm xã hội đen sau một ngày tổ chức tiệc cưới mệt nhọc. Tối sắp đến đêm tân hôn, chú rể bảo với cha "Đêm nay là đêm tân hôn của con, con xin nhờ cha đứng ở ngoài làm trọng tài cho con và vợ con"

Ông bố:" OK. Con trai và con dâu cứ yên chí lớn. Ta không thiên vị đâu. Đêm nay 2 đứa nhất định phải phân thắng bại."

Cả ba người đâu bít lúc này trên trần nhà có một tên ăn trộm chuyên nghiệp đã đột nhập vào nhà từ lúc xế chiều, đợi khuya xuống cả nhà đi ngủ hết sẽ khuân hết đồ đạc. Nhưng chẳng may cho hắn là chọn phòng nào nấp không chọn, lại đi chọn ngay phòng hoa chúc của cô dâu chú rể

Đợi mãi nên tên trộm đuối quá, phần vì đói nên ngủ quên lúc nào không hay. Lúc này Ông bố đứng ngoài phòng trịnh trọng rống lớn:" Nào, rút kiếm ra"

Tên ăn trộm đang ngủ nghe tiếng thét giật mìh, lại nghe ông bảo rút kiếm, ngỡ mình bị phát hiện nên lật đật trổ mái nhà phóng xuống bụi cây um tùm gần đó ẩn nấp, run như cầy sấy ^^

Ông bố lại rống lên:"Đâm dzô bụi lùm"

" Chết mẹ, không lẽ ổng phát hiện ra mình thật rùi?" Tên trộm hoảng hồn vội chui ra khỏi bụi cây, nhảy tọt xuống cái giếng gần đó nấp cho chắc ăn.

Trong lúc đó ông bố vẫn hăng say với "nhiệm vụ" làm trọng tài của mình. Ông gào to:" Cố lên con trai. Khuấy động giếng sâuuuuuu..."

"Lần này thì hết đường thoát". Không thể tin được gia đình xã hội đen này công phu lại cao thâm đến thế, quyết truy sát mình. Tên trộm đành tiu nghỉu leo lên khỏi giếng, đến trước mặt ông bố đầu thú xin được tha mạng trong sự ngơ ngẩn tò te của ông ta cùng cô dâu chú rể đang "bất phân thắng bại"
Một bác Việt Nam ngồi ăn sáng trong quán, thì bỗng có một chú Mẽo (USA) lân la vào ngồi cạnh, vừa bỏm bẻm nhai kẹo cao su vừa bắt chuyện.
- Này, ở Việt Nam ăn bánh mì cả vỏ à?
- Ừ - khó chịu vì bị làm phiền, bác Việt Nam trả lời cộc lốc.
- Hừm, ở Mỹ bọn tao khác, chỉ ăn ruột thôi, cùi bánh thì nghiền ra làm bánh sừng bò, bán sang Việt Nam.
Chu mỏ thổi một cái bong bóng, hắn hỏi tiếp với vẻ mặt rất tự mãn:
- Thế chúng mày cũng ăn mứt với bánh mì chứ?
- Tất nhiên - Bác Việt Nam trả lời, với vẻ ko quan tâm.
- Ở Mỹ khác - vừa nổ đốp một bóng kẹo cao su, thằng Mẽo vừa nói với vẻ chế diễu - bọn tao chỉ ăn hoa quả cho bữa sáng, còn vỏ, hạt thì tái chế biến thành mứt, rồi bán cho Việt Nam.
Đến đây thì cú lắm rồi, bác Việt Nam bèn hỏi lại:
-Thế ở Mỹ chúng mày có "ấy ấy" không?
- Tất nhiên.
- Thế chúng mày làm gì với những bao OK vừa dùng xong?
- Vứt đi thôi, thế cũng hỏi.
Mỉm cười với ánh mắt tinh quái, bác Việt Nam trả lời:
- Chúng tao thì khác, ở Việt Nam người ta gom tất cả OK dùng rồi để tái chế, nấu chảy ra thành chewing gum, rồi đem xuất khẩu sang... bán cho chúng mày đấy..


Năm 2010 có 1 đoàn tàu xuyên quốc gia đi qua tất cả các nước trên thế giới.Trên tàu có 1 ông giáo sư bảo rằng cứ đi qua đất nước nào ông ta ko cần nhìn cũng biết. Mọi người ko tin bèn bảo ông ta làm thử. Ông ta thò tay ra ngoài cửa sổ đoàn tàu: “- Ở đây nóng quá! Chắc là California Mỹ rồi”. Một lúc sau ông ta lại thò tay ra ngoài và bảo: “- Chà! Lạnh thật! Đến Matxcova rồi!!” Đúng 2h sau ông ta thò tay ra cửa sổ rồi rụt vào nói: “- Mất cái đồng hồ đeo tay. Đúng đây là Việt Nam rồi !!”


Anh Oắc-xơn yêu quý của tôi,
Từ ngày sang Việt Nam, tôi thấy trình độ thám tử của mình còn non kém lắm!
Phương pháp suy luận của tôi đối với xứ này nhiều lần bị sai bét. Sáng nay thôi, tôi vừa tiếp một người đàn ông. Chuyện tình cảm của ông ta không có gì rắc rối, “rẹc rẹc 30 giây” là xong. Nhưng tôi lại sai lầm khi thử thách về bản thân ông ta.
Lúc đó là 9 giờ sáng, tôi đang nhìn qua cửa sổ cảnh một người đi đường chửi toáng lên vì bị một chậu nước rửa bát đổ từ trên tầng 4 xuống đầu, thì có tiếng gõ cửa:
- Xin lỗi! Tôi muốn gặp ông Sê-lốc Hôm!
- Tôi đây, xin mời ông ngồi, thưa ông Nằm!
- Sao thám tử đoán tôi tên Nằm?
- Quan sát nhanh là thói quen của tôi, trên bìa cuốn sổ tay ông cầm có ghi rõ tên ông là Tạ Văn Nằm.
- Ồ, tôi tên Nam, nhưng mấy em tiếp viên ở nhà hàng đã nghịch ngợm lấy bút viết thêm vào, vì các em thấy tôi thích hát Karaoke ở tư thế... nằm.
- À, ra thế! Hẳn ông rất vội đến đây, vì tôi thấy ông cạo râu được một bên.
- Việc này thám tử cũng... hơi bị nhầm. Số là tôi cạo râu bằng bàn cạo điện, sáng nay tôi đang cạo dở thì bị mất điện đột ngột cho nên một bên nhẵn nhụi còn một bên kia rậm rì mà tôi vẫn phải bắt xe buýt đến chỗ ông là vì thế.
- Hừm, nhưng nếu tôi nói ông rất ít đi xe buýt thì chắc là không sai? Vì tôi thấy ông không có thói quen giữ vé trong tay.
- Ấy, khi nãy tôi chuẩn bị xuống xe thì phụ xe đã xin cái vé để “quay vòng” cho khách khác lấy tiền bỏ túi riêng rồi!
Anh Oắc-xơn ạ, lúc đó tôi bối rối vô cùng, nhưng vẫn cố vớt vát:
- Thời gian gần đây ông bị sa sút về kinh tế?
- Ồ, ngược lại. Nhưng... vì sao mà ông đoán thế?
- Vì tôi thấy ông đi một đôi giày tồi, còn mới mà gót trái đã mòn vẹt trong khi gót phải vẫn còn nguyên vẹn!
- Hà, hà... Đó là do thành phố thường xuyên có nạn kẹt xe. Những lúc như vậy tôi thường phải đặt chân xuống mặt đường rồi rà rà theo dòng người nên gót của giày trái bị mòn nhanh.
- Chà, - Tôi vã mồ hôi - Thế có phải ông là người rất coi thường sức khoẻ? Sở dĩ tôi nói như vậy vì dạo nay ngày nào trời cũng có nắng to mà ông ra đường không đội mũ.
- Ối giời, có đấy chứ! Nhưng lúc đi bộ ra bến xe buýt bị mấy đứa thanh niên mất dạy đi xe máy cướp mất rồi!
Chao ôi, bác sĩ Oắc-xơn của tôi ơi, chắc là anh tưởng tượng ra khuôn mặt của tôi lúc đó như thế nào rồi, nó dài bằng cái bơm ở mấy chỗ “Vá 9 xe đạp xe máy” vẫn đặt ở lòng đường thành phố này vậy. Nhưng bản lĩnh đã giúp tôi lấy tự tin trở lại, tôi hỏi vấn đề ông ta cần tư vấn để khỏi phải đoán... sai thêm nữa.
Có lẽ từ hôm nay tôi phải đóng cửa không tiếp khách, để nghiên cứu thêm về con người ở đất nước kỳ lạ này, rồi mới tiếp tục hành nghề được. Chẳng hạn tôi đang tìm hiểu xem một số sinh viên Việt Nam rất căm thù... thời gian, đến nỗi họ luôn “giết thời gian” bằng cà phê, ruợu bia, thậm chí một cốc trà đá là có thể ngồi trầm ngâm hàng giờ đồng hồ trong căng-tin để suy nghĩ... không cụ thể về điều gì cả!?
Khi nào có gì mới tôi sẽ “meo” cho anh. Chúc anh mạnh khoẻ!
Bạn của anh:
Sê-Lốc Hôm!


Trong một cuộc họp, phía Nga bảo dân VN mất vệ sinh toàn đái bậy ngoài đường, phía VN bảo: "làm đ.. gì có chuyện đấy!". Phía Nga nói "Đêm nay bọn tao xách AK-47 đi quanh hồ Tây, thấy thằng nào đái bậy là xử luôn. Phía VN ok. Sáng hôm sau VN thiệt 37 mạng. Ức chế quá, VN cử 2 đặc nhiệm sang Nga, vác colt đi quanh quảng trường đỏ và làm như bọn Nga. 2 chú đặc nhiệm đi cả đêm, vừa mệt vừa rét đến gần 2h sáng mới thấy 1 thằng tè đường, 2 chú mừng quá nã sạch đạn vào hắn. Sáng hôm sau, báo chí nga đưa tin:"Đêm qua, đại sứ VN ở Nga bị bọn khủng bố bắn chết khi đang làm nhiệm vụ." -> thành thật chia buồn với 2 bác VN

Ông Việt Nam mới học tiếng Anh vô tình **ng phải ông Tây nên nói: "I'm sorry", ông Tây cũng lịch sự: "I'm sorry too", ông Việt Nam nghe xong vội vàng: "I'm sorry three", ông Tây nghe thấy lạ quá hỏi: "What are you sorry for?", ông VN làm luôn: "I'm sorry five". Ông Tây lo lắng hỏi ông Việt Nam "Sorry, are you sick". Ông VN vẫn thản nhiên "I'm Sorry Seven". Ông Tây tức lắm trợn mắt hỏi "Sorry, do you intend to count to eight?". Ông Việt Nam kiên nhẫn "I'm sorry nine"... Ông Tây ngọng luôn "Then..then..." Ông Việt Nam "I'm sorry eleven..."

dangkhoa46

dangkhoa46
Mod
Mod

hài:)) Like!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết